(Tản văn cảm nhận sau khi đọc bút ký “Ký ức bão” của nhà báo Lương Duy Cường)
Ducnguyen
Có những tác phẩm không chỉ là văn chương, mà còn là máu thịt, hơi thở và ký ức của người viết. Ký ức bão của nhà báo Lương Duy Cường là một trong những tác phẩm như thế. Đây không đơn thuần là một tập bút ký, mà như một bản trường ca về đất và người Quảng Bình – nơi bão giông và cát trắng, nơi sông Gianh vắt qua đời sống như mạch nguồn bất tận của ký ức và khát vọng. Một thiên trường ca được viết bằng gió, máu và nước mắt. Trong đó, Ký ức bão ngân lên khúc trầm bi tráng nhưng thấm đẫm yêu thương – như một bản di chúc tâm cảm dành cho quê hương.

Là người con miền Trung, đồng hương với tác giả – dù anh Cường lớn tuổi hơn tôi và đã sớm rời quê để bước vào đời – tôi vẫn cảm nhận rõ sự đồng điệu từ từng trang viết. Mãi đến khi lập nghiệp ở phương Nam, hai anh em mới có cơ duyên gặp nhau trong Hội Doanh nghiệp Tuyên Hóa (cũ) tại TP.HCM và các vùng phụ cận.
Từ những lần gặp gỡ ấy, tôi mới thật sự được tiếp cận tập sách Ký ức bão của luật gia – nhà báo Lương Duy Cường.
Người đọc sẽ bị cuốn vào cái nắng bỏng rát và cơn gió khắc nghiệt miền Trung – thứ khắc nghiệt không chỉ bào mòn vật chất mà còn thử thách cả ý chí con người. Nhưng bằng giọng văn giản dị, thấm đẫm sự thật và cảm xúc, tác giả không biến bão lũ thành một bức tranh bi lụy. Trái lại, ông chưng cất từ gian khó một tinh thần sống quật cường, lạc quan và nhân hậu – những phẩm chất đã làm nên cốt cách người Quảng Bình.
Điều đặc biệt ở Ký ức bão không chỉ nằm ở những cơn thiên tai khốc liệt, mà còn ở cách tác giả kết nối biến động của đất trời với giông bão đời người. Những câu chuyện về gia đình, về cộng đồng, hay những lần cận kề sinh tử… vừa chân thực, vừa giàu tính biểu tượng. Ký ức cá nhân trở thành ký ức cộng đồng, để bất cứ ai, dù không sinh ra ở Quảng Bình, cũng thấy mình trong đó – trong nỗi mất mát, trong niềm hy vọng, và trong khát vọng vươn lên số phận.
Nhà báo Lương Duy Cường đã chọn cách viết không “trang sức” câu chữ, không tô bóng cảm xúc. Chính sự mộc mạc đó khiến tác phẩm thuyết phục và chạm sâu. Đọc Ký ức bão, tôi như sống cùng tác giả qua từng phân mảnh ký ức: nghe tiếng sóng sông Gianh cuộn trào, thấy sắc đỏ phượng Nậm Chu cháy sáng, và cảm nhận hơi ấm từ những bàn tay tương trợ giữa rốn bão.

Với tôi, đây không chỉ là một lời kể, mà còn là lời nhắc nhở: hãy biết ơn quá khứ – kể cả khi quá khứ ấy đầy bão giông. Chính những tháng năm khắc nghiệt đã tạo nên những con người bền bỉ, thủy chung, giàu nhân ái.
Ký ức bão là minh chứng rằng văn học phi hư cấu, nếu được viết bằng trái tim và trải nghiệm thật, có thể lay động hơn bất kỳ tiểu thuyết hư cấu nào. Đây là cuốn sách để đọc chậm, để ngẫm lâu, và để lưu giữ – như lưu giữ một phần ký ức chung của những con người miền Trung bất khuất.
Bão có thể cuốn trôi nhà cửa, mùa màng, nhưng không thể cuốn trôi tình người và khát vọng sống tử tế.
Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc tập bút ký “Ký ức bão” để cùng nâng niu, trân trọng và lan tỏa những ký ức đẹp đẽ, dù được sinh ra giữa bão tố.