VỀ LẠI CHỐN XƯA
Ta lại trở về chốn củ ngày xưa
Giữa buổi trưa nắng trải dài bãi cát
Con sông xưa! ta một đời lưu lạc
Nay trở về sông còn nhớ ta chăng?
Gặp em đầu làng như một vầng trăng
Giữa đêm hè rất dịu dàng sáng tỏ
Sơn nữ ơi! Lòng vẫn còn bỏ ngỏ
Cải lên ngồng vàng rực cả đồng quê…
Ngày ra đi anh nói sẽ trở về
Ngồi cùng em bên bờ sông Thác Lác
Bãi rì rì xưa gió đưa xào xạc
Bắp chân trần em khỏa nước cùng anh.

Hôm nay anh về đi qua thác LỘI
Vẫn nhớ như in, có lần em giận dỗi
Không nắm tay anh trên phiến đá gập ghềnh
Nên té nhào ướt sạch sành sanh…
Đường tàu xưa như một dải lụa mềm
Uốn mình quanh giữa núi đồi ngang dọc
Chiếc cầu xưa đã bao lần tang tóc
Nay vươn mình nối hai xã Kim - Lê.
Hai xã anh hùng một thời đánh Mỹ
Vang vọng lời thề giữ vững quê hương
Ở nơi đây trở thành bãi chiến trường
Thần sấm, con ma cũng tìm đường tháo chạy…
Tôi trở về đây tự hào biết mấy
Kim Lũ, Kim Tân, Kim Thủy, Đò vàng
Cuộc sống quê nhà tất cả đã sang trang
Nông thôn mới có điện đường trường trạm…
Giả từ Đò Vàng giã từ kỷ niệm
Giã từ núi cao “keo“ phủ xanh rì
Đò Vàng ơi! sau mỗi bước tôi đi
Mang nặng nghĩa tình trăm năm không đổi…
LÊ KHẮC CƯ
